Độc nhất nam nhân tâm - Chương 2c

on 5 tháng 6, 2011


Độc nhất nam nhân tâm
Cổ Linh | Liễu Mi | Chương 2c


Như thường lệ, tờ mờ sáng hôm sau, ba tỷ muội Mông Mông và Đỗ Tinh cùng lúi húi lo liệu mọi việc trước giờ phát cháo, nhưng là hết thảy vừa mới chuẩn bị tốt, muôi* còn chưa đến tay, Mông Mông liền chú ý tới gã thư sinh trẻ tuổi chưa bị đói chết kia đang cầm trên tay hành lý bộ dạng giống như muốn rời khỏi, vội vàng cầm mấy cái bánh bao chạy nhanh đến.


“Chờ đã, ngươi phải đi sao?” Mông Mông nhanh chóng đem bánh bao đưa cho hắn. “Đây,  cầm theo đi đường!”


Ai ngờ gã kia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tiện tay đem bánh bao trả lại, khiến Mông Mông kinh ngạc không thôi.


“Ngươi...... không cần sao? Nhưng mà...... ngươi không phải rất đói bụng sao?”


Gã kia căn bản không để ý tới nàng, chậm rãi đeo lên vai hành lý cùng gánh sách, Mông Mông khó hiểu liên tục chớp mắt.


Nhìn tới nhìn lui bộ dạng của hắn như sắp chết đói đến nơi, vậy thì tại sao......


A, đúng rồi, nàng như thế nào lại quên, Đỗ Tinh hôm qua chẳng phải đã nói qua, nam nhân luôn lấy tự trọng làm đầu, nói chuyện lễ nghĩa, nói đến đói chết cũng không chịu nhận bố thí của người khác.


Đây chắc hẳn là hậu quả của việc đọc sách quá nhiều.


Nàng không cho là đúng, lắc đầu, cương quyết đưa bánh bao cho hắn. “Như thế không được, tự trọng tuy rằng cần thiết, nhưng ăn no bụng thì vẫn quan trọng hơn!” Lời còn chưa dứt, cảnh tượng trước mắt lại khiến nàng há hốc mồm.


Hắn thản nhiên đem bánh bao thảy cho hai người bên cạnh.


“Này, ngươi thế nào lại như vậy,” Mông Mông nổi giận rồi. “Nói hoài nói mãi cũng không thông!” Đỗ Tinh nói quả không sai, người đọc sách toàn bọn thiển cận! “Mặc kệ, ta tuyệt đối không cho phép ngươi bạc đãi chính bản thân mình!” Nàng vừa nói vừa nắm chặt cánh tay hắn, tính lấy vài cái bánh nữa nhét vào người y.


Ai ngờ, nàng nửa bước cũng không đi được, mới động một chút liền nghĩ đến chính mình đang lôi kéo một tảng đá, còn hắn vẫn cứ đứng bất động như thế. Nàng kinh ngạc quay lại nhìn, thư sinh vẫn là thư sinh, cũng không có biến thành tượng đá, bằng chứng rõ ràng nhất chính là: Hắn mở miệng.


Tảng đá tuyệt đối không biết nói chuyện!


“Ngươi muốn sao đây?”


Hắn vừa dứt lời, Mông Mông nhịn không được chớp mắt liên tục, bởi vì giọng nói của hắn tuy rằng cứng nhắc lại lạnh lùng giống hệt tảng đá, lại ẩn ẩn trong đó một cỗ khí chất mềm mại, tựa như...... tựa như...... A, đúng rồi, giống cái gối độn lông vũ đầu giường của mẫu thân, mịn mịn, nhẹ nhẹ, mềm mềm......


Khoan, đợi một chút, gối kê đầu giường?


So sánh này...... có vẻ không hay lắm nhỉ?


“À, là ta muốn đưa ngươi bánh bao!”


“Không cần.”


“Ta biết, ngươi chỉ muốn nói chuyện nghĩa khí thôi, nhưng đầu tiên cứ ăn no bụng đã rồi hãy bàn đến chuyện lễ nghĩa không được sao?”


“...... Buông ra.”


“Không, ngươi cầm bánh bao rồi ta mới buông!”


Thư sinh trẻ tuổi mặt không chút biểu tình giương mắt nhìn nàng, trong ánh mắt không hề có cảm xúc.


“Buông -- ra --!” Từng tiếng một vang lên áng chừng hắn rất giận dữ.


Nhưng mà Mông Mông cố tình không để lọt tai. “Không buông!” Cứu càng nhiều mạng người, đại ca càng có hi vọng. “Ngươi cầm bánh đi!”


Trong mắt gã đột nhiên hiện lên một tia hung ác, giờ phút này nếu có huynh đệ tỷ muội, túm lại là người nhà hắn, ở đây, nhất định sẽ hết lời khuyên răn Mông Mông hãy lập tức chạy trốn tới chân trời góc biển, cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện quay về, bằng không nàng không chỉ hại chết chính mình, còn có thể gây ra thảm sát cho toàn bộ bách tính thành Nam Dương.


Độc nhất nam nhân tâm, tên gia hỏa này giết người chỉ trong thời gian một cái chớp mắt.


May mắn, tuy rằng không có huynh đệ tỷ muội của hắn ở đây, nhưng......


“Đại tiểu thư, đại tiểu thư, lại có đại phu đến!” Người hầu nhà Gia Cát chạy đến báo không ngừng thở hồng hộc.


“Gì? Nhanh vậy à?” Mông Mông kinh ngạc lẩm bẩm nói, lập tức buông tay thư sinh xoay người chạy về phủ -- coi như tránh được một kiếp. “Được, ta lập tức trở về!”


Từ sau khi đại ca của Đỗ Tinh loan tin thông báo đến nay, có không ít đại phu tiến vào cổng mong chữa trị cho Gia Cát Văn Nghĩa, nhưng rõ ràng đều là những kẻ ham tiền muốn thử vận khí, mong chiếm được tài sản Gia Cát gia. Nhưng ngay cả như vậy, vừa nghe có đại phu đến, Mông Mông luôn bỏ lại hết thảy mọi việc sau lưng vội vã trở về.


Cho dù là thử vận khí thì sao, chỉ cần có người chữa hết bệnh cho đại ca là được.


Nhưng mà, nàng cũng không có quên thư sinh, chỉ là lúc này không có tâm tình cùng hắn “nói chuyện”. “Tuyết Tuyết, đem bánh bao cho hắn!”


“Vâng!”


Chỉ có điều sau khi nàng rời khỏi, khi Tuyết Tuyết đang chuẩn bị lấy hai chiếc bánh đưa cho tên thư sinh ương bướng kia, nhưng mà nhìn lại đã không thấy bóng hắn đâu cả.


Sẽ không phải là đến nơi nào làm quỷ chết đói chứ?


----


* Muôi: vá múc canh / cháo


0 nhận xét :

Đăng nhận xét