Triền miên 1, 2, 3

on 13 tháng 6, 2011
Triền miên


Tên gốc: 《缠绵》

Tác giả: Địch Ân Ân 狄恩恩

Thể loại: đoản văn, nam x nam

Chương 1, 2, 3




1. Sơ ngộ

Bạo vũ oanh long, lôi minh điện thiểm (Mưa to gió lớn, sấm chớp đì đùng). Trong cơn mưa đêm ở thảo nguyên Tây Bắc xuất hiện một đạo ánh sáng màu bạc từ trên trời phóng xuống, thì ra là Quảng Đức Tinh Quân hạ phàm lịch kiếp.

Quảng Đức Tinh Quân vốn là người không ưa ràng buộc, thích tự do, tính tình phóng đãng, tuy là hạ phàm lịch kiếp, nhưng trong chúng tiên tu vi tu hành khá cao, ngày ấy bấm đốt tay tính toán, biết được ở nơi đây có vài chuyện nảy sinh, liền cưỡi mây đạp gió mà đến.

Ở góc tây bắc có một phiến thảo nguyên, khắp nơi ngập đầy máu đỏ, ngổn ngang trên đó là xác con mãng xà lớn bị người ta mổ bụng moi ruột lấy mật, hiện tại đã không còn hơi thở.

Quảng Đức Tinh Quân nhẹ nhàng đẩy thi thể của rắn mẹ sang một bên, liền nhìn thấy một con rắn nhỏ đang run rẩy nằm dưới đất, toàn thân tựa tuyết trắng, trước đầu điểm vảy bạc, rất là đáng yêu.

Quảng Đức Tinh Quân nhìn thấy, gật gật đầu, cảm thấy rất thú vị.

Mở rộng đôi tay, con rắn nhỏ kia như có linh tính, di chuyển thân hình, leo vào bên trong lòng bàn tay của Quảng Đức, sau đó thiếp đi..

Quảng Đức Tinh Quân đắc ý không thôi, ôm Rắn Nhỏ vào lòng, nháy mắt đã biến mất.

Lại nói đến Quảng Đức Tinh Quân đưa rắn nhỏ vào trong động, dùng tay vuốt ve tiểu sinh linh nhỏ bé trong bàn tay, ngày qua ngày lộng triển phép tiên nuôi dưỡng, rồi thường xuyên đọc thi thư điển cố cho Rắn Nhỏ nghe. Con rắn này vốn là loại phi phàm, lại được khí tiên bao phủ, nhận được sự giáo hóa của Quảng Đức Tinh Quân, ngày qua ngày, nhanh chóng tu luyện thành hình.

Buổi sáng hôm ấy, như thường lệ, Quảng Đức Tinh Quân nhắm mắt tu dưỡng, Rắn Nhỏ ở một bên chơi đùa.

Sau khi tỉnh dậy, thần sắc sảng khoái, theo thói quen nhìn về bên cạnh, không có Rắn Nhỏ, chỉ trông thấy một đứa bé trai cỡ năm, sáu tuổi, cơ thể trắng mịn như cánh hoa buổi sớm, lông mày đen nhánh như điểm mực, môi đỏ thắm như son, đôi con mắt khép chặt, biến thành hình người, đích thực là tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, à không, phải gọi là một nam tử tuyệt sắc mới đúng.

Quảng Đức Tinh Quân bản tính phóng khoáng không câu nệ, ngay lập tức từ ngón tay hiện lên tia sáng nhẹ nhàng chiếu tới nam hài, chốc lát đã thấy một chiếc yếm đỏ phủ trên thân thể nhỏ bé ấy. Quảng Đức mỉm cười đi vào phía trong súc miệng rửa mặt.

Khi trở vào phòng thì đứa bé đã tỉnh, đôi cánh tay nhỏ bé mũm mĩm đang cố sức cởi ra thứ rườm rà đang khoác trên người.

“Đừng quậy!” Quảng Đức Tinh Quân nhẹ nhàng cất tiếng.

Rắn Nhỏ nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn về phía Quảng Đức, đó là một đôi mắt đào hoa phiếm thủy (1). Rắn Nhỏ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mị lực đã thành hình. Rắn Nhỏ năm, sáu tuổi này đây hoàn toàn có khả năng mê hoặc con người, hơn nữa là không ít.

Trông thấy đứa bé hướng bản thân phô bày mị nhãn, Quảng Đức Tinh Quân vừa buồn cười vừa tức giận, nắm lấy đôi tay y: “Đây là túi thơm tùy thân do ta cải chế, để em hộ thể, không cho phép tháo ra.”

Rắn Nhỏ quay người lại, rất không vui, cân nhắc cả nửa ngày trời về việc sử dụng tiếng nói của nhân loại, sau đó từ từ mở miệng đáp: “Tôi không thích.”

Không thích, một túi thơm nhỏ có công năng giảm bớt trăm năm tu luyện lại có thể không thích sao?

Quảng Đức Tinh Quân không giải thích, chỉ nói: “Đeo vào, từ từ sẽ thích.”

Rắn Nhỏ miệng niệm thần chú, nhanh chóng trở lại thân rắn, chiếc yếm trên người cũng theo đó mà biến thành dải lụa hồng quấn quanh thân thể Rắn Nhỏ.

Rắn Nhỏ muốn thoát không thoát được, muốn cởi cũng không cởi được, tức giận vô cùng, khôi phục hình người, nước mắt tung bay tứ phía. Rắn Nhỏ òa khóc nức nở.

Rắn Nhỏ ở bên cạnh Quảng Đức Tinh Quân cũng năm, sáu năm. Đây là lần đầu tiên thấy Rắn Nhỏ rơi lệ, Quảng Đức tay chân hốt hoảng, ôm chặt lấy Rắn Nhỏ cả nửa ngày trời, sau đó xuất ra kim đan, mở một góc miệng, đưa vào bên trong thân thể Rắn Nhỏ.

Được luyện từ tiên khí thuần dương của Quảng Đức Tinh Quân, Rắn Nhỏ thoải mái hưởng thụ kim đan, không khóc nữa, xoay xoay cơ thể, ngọt ngào nói: “Còn nữa không?”

Quảng Đức mỉm cười: “Một viên này bằng tu vi em tu luyện trong tám đến mười năm, nếu thêm nữa chỉ sợ cơ thể em không chịu nổi. Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta ra ngoài chơi.”

Rắn Nhỏ ngưng ngay nét cười, tiếp tục soi mói tìm điểm xấu của con người không có chút gì là tốt đẹp kia, kể cả bộ y phục màu sắc rực rỡ đang mặc trên người, lầu bầu theo chân Quảng Đức xuất môn đi chơi.


2. Cá chép



Gió đêm nhè nhẹ thổi, trên nền trời đen thẫm điểm một vài ánh sao rực rỡ, Quảng Đức Tinh Quân mang theo Rắn Nhỏ đi đến trước mặt hồ nhỏ.

Rắn Nhỏ trông thấy nước, tâm trạng không khỏi phấn khích hoan hô, loài rắn bản tính vốn thích nước, giờ khắc này cảm thấy vô cùng vui mừng, chỉ thấy nước trong hồ tung tóe, thân hình trắng xóa ẩn hiện trong làn nước trong xanh.

Quảng Đức Tinh Quân trong miệng ngậm cọng cỏ, ngả người nằm xuống đất, chầm chậm nhai, mắt nhắm như không nhắm, đôi chân đong đưa qua lại rất nhàn nhã.

Rắn Nhỏ vùng vẫy trong hồ đích thực rất nhiệt náo, Quảng Đức Tinh Quân đến nhìn cũng không nhìn một cái.

Dao động trên mặt hồ từ từ thu nhỏ lại, nhưng Quảng Đức Tinh Quân vẫn không có động tĩnh gì.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trên hồ truyền tới một trận âm thanh, Rắn Nhỏ biến hóa nguyên hình, quấn quanh thân thể một con cá chép vàng bay lên khỏi mặt nước, rồi đáp xuống bàn tay của Quảng Đức Tinh Quân.

Quảng Đức Tinh Quân vốn là đang thích ý hưởng thụ, bất đắc dĩ phải mở to mắt.

Con cá kia bị Rắn Nhỏ quấn chặt thân mình, không cử động được, toàn thân run rẩy, cũng coi như có chút đạo hành, rời khỏi mặt nước cũng không bị ngưng trệ hô hấp, muốn thoát khỏi vòng vây của Rắn Nhỏ nhưng không có khả năng, may mắn nhìn thấy một ánh mắt lướt qua, lập tức cầu cứu Quảng Đức Tinh Quân: “Thượng tiên, xin cứu mạng!”

Quảng Đức Tinh Quân chưa lên tiếng, đã thấy mặt hồ vang lên một tiếng động lớn, một vị đại hán gương mặt dữ tợn từ dưới nước chui lên, một đạo thủy quang bắn về phía Rắn Nhỏ, “Mau thả người!”

Là hắc ngư tinh.

Nhìn thấu nguyên thân của người vừa xuất hiện, Quảng Đức Tinh Quân liền thi chiêu hóa giải, đồng thời nhẹ nhàng bảo Rắn Nhỏ thả người.

“Không đời nào.” Rắn Nhỏ uất ức chỉ vào mặt đại hán áo đen, sẵng giọng: “Tôi chỉ đang cứu người. Hắn muốn ăn cô ấy, một đường không ngừng đuổi bắt cô ấy.”

……

Quảng Đức khuôn mặt u ám, hừ một tiếng: “Em làm sao biết cô ấy có nguyện ý bị ‘ăn’ hay không.”

Còn có chuyện nguyện ý bị người ta ‘ăn thịt sao? Rắn Nhỏ ngạc nhiên buông tay, khôi phục lại bộ dáng con người, trừng mắt nhìn Quảng Đức Tinh Quân.

Cá chép nhân cơ hội tiến trở vào hồ, sau đó biến thành hình người, nhưng chỉ có nửa phần thân trên là hình dạng của một thiếu nữ tươi trẻ, còn lại ẩn hiện trong nước lại là chiếc đuôi cá, rõ ràng là tu luyện chưa thành.

Rắn Nhỏ cảm thấy kỳ quái, không hề biết chính mình được Quảng Đức Tinh Quân hao tốn tinh lực bồi dưỡng, tuổi còn rất nhỏ đã có thể biến hình, đấy chính là vận khí mà nhiều người cầu còn không được.

Con cá chép kia tu luyện đã ba trăm năm, nhưng chỉ có nửa phần thân thể có khả năng biến thành người.

“Đa tạ Thượng tiên!” Cá chép cúi đầu hành lễ, “Là tôi nguyện ý bị huynh ấy ‘ăn’.”

Loài cá không như nhân loại nói nhiều lời hoa mỹ, trực tiếp đi thẳng vấn đề không e ngại, không xấu hổ, không ngượng ngùng.

Rắn Nhỏ ngây người nhìn Cá Chép cô nương cùng Hắc Ngư đại ca nắm tay nhau cùng tiến vào trong hồ, đại não không ngừng xoay chuyển. Cam nguyện bị ăn? Trời ạ!

Hắn không hiểu ‘ăn’ ở đây không phải là ăn. Tất nhiên, việc này không phải đứa bé nào cũng có thể khả năng lý giải.

Quảng Đức Tinh Quân nhìn thân ảnh đứng như trời trồng trước mặt, miệng không khỏi giương lên, liền ôm vào lòng, đồng thời hôn nhẹ lên đôi má đỏ hồng phúng phính: “Không thể lý giải sao? Ta hỏi em, nếu ta muốn ‘ăn’ em, em có đồng ý không?”

“Không đồng ý.” Rắn Nhỏ lắc đầu không một chút do dự.

Muốn ăn ta? Nói đùa, canh rắn chưng tương phải có thịt rắn, trong khi ta đây là da rắn hình người, ngươi làm sao lại có ý nghĩ thương thiên hại lý như vậy trong đầu a!

Nhìn thấy Rắn Nhỏ nhãn thần lấp lánh, đoán được y đang suy nghĩ điều gì, khóe miệng Quảng Đức Tinh Quân không ngừng co giật.

“Tốt, bây giờ không ăn, chờ em lớn lên béo mập sẽ ăn.” Quảng Đức Tinh Quân vui vẻ đưa tay nhéo nhéo lỗ mũi nhỏ thon mềm của Rắn Nhỏ, cố ý hù dọa.

Thì ra nuôi ta bấy lâu chỉ là vì thịt của ta. Rắn Nhỏ ngẩng mặt nhìn trời, lại cúi đầu ngắm đất, rồi quay sang nhìn người đang ôm mình, cảm giác chua xót trào dâng đến rơi lệ.


3. Cha

Sau khi Rắn Nhỏ chìm vào giấc ngủ, Quảng Đức Tinh Quân một mình đi dạo bên bờ hồ.

Hắn được chúng tiên hữu xem như một nhân vật đặc biệt, không dựa vào trời, không tin số mệnh, không nghĩ nhân duyên, nói tóm lại là hắn không tin vào mọi thứ trên thế gian này, sống một mình phiêu du tự tại lãng quên tháng năm.

Tiêu sái đến nỗi thần tiên trên trời cũng phải ghen tỵ.

Nhưng không biết tại sao, khi tính được Rắn Nhỏ sắp gặp kiếp nạn, lòng Quảng Đức Tinh Quân ngập tràn nỗi bất an, nhưng cũng chỉ thoáng qua, bất luận như thế nào, việc cần an bài đều đã an bài, nếu xảy chuyện không may, hắn nguyện tận lực chống đỡ.

Quảng Đức Tinh Quân vì Rắn Nhỏ hao tâm tổn trí, đau thương vô hạn. Rắn Nhỏ ngày ngày vui đùa hoàn toàn không biết.

Cùng tiểu ngoan đồng sớm tối ở bên nhau, hắn đem tâm tư ghi nhớ từng khoảnh khắc, xem như một kỷ niệm trân báu.

Mặt trời hừng sáng phía Đông, Rắn Nhỏ bám vào cổ, hét vào tai của Quảng Đức Tinh Quân, “Đi chơi, đi chơi, mang tôi đi chơi, mang tôi đi chơi.”

Quảng Đức Tinh Quân nghe y huyên náo nhức cả đầu, bất đắc dĩ từ trong tay áo lấy ra một viên huyễn linh châu, thảy cho y, sau đó tiếp tục say giấc nồng.

Rắn Nhỏ tiếp lấy linh châu, nhìn lại hóa ra chỉ là một quả cầu da, bắn một cái, vỗ một cái, thật vui a, lại tiếp tục bắn tiếp hai lượt nữa.

Rắn Nhỏ trước giờ chưa từng thấy một vật thú vị đến như vậy, cứ thế chăm chú nhìn linh châu cả nửa ngày trời, cho đến lúc Quảng Đức Tinh Quân trở mình thức dậy, vệ sinh thân thể xong xuôi, ngón tay huy động, thu huyễn linh châu vào trong tay áo.

“Trả quả cầu lại cho tôi.” Tiểu xà chạy qua định giành lấy.

“Trước hết, đây không phải là quả cầu, mà là thế gian chí bảo huyễn trân châu. Có nó trong tay, lên trời xuống đất dễ như trở bàn tay. Lại nói, nó là của ta.” Quảng Đức Tinh Quân xoa đầu Rắn Nhỏ, đưa y đến trước gương nhẹ nhàng chải đầu, sau đó nhìn đứa bé khỏe mạnh, xinh đẹp trong gương, mỉm cười hài lòng.

“Đi, ta đưa em dạo chợ.”

Hồng trần cao tới vạn trượng, thú vị nhất là tục thế (thế gian phàm tục), yêu - hận - tình – thù mọi dạng đều có, Quảng Đức Tinh Quân cũng thường có suy nghĩ, người trần thế so với thần tiên phải kiêng khem đủ thứ đích thực là có phần thú vị hơn.

Vì vậy, địa phương hôm nay hắn đưa Rắn Nhỏ đến tu hành không phải núi cao cũng không phải sông lớn, mà là chợ của người phàm.

Cầm tay Rắn Nhỏ, từ từ đi bộ giữa dòng người tấp nập, cùng ngắm cảnh đẹp, cùng ăn ngon, rồi cùng trở về. Điểm khác biệt so với lúc đầu là Rắn Nhỏ tay trái cầm hồ lô đường, tay phải cầm tò he (2), diều, chong chóng, cửu liên hoàn (3) chất đầy trên tay của Quảng Đức Tinh Quân.

Đột nhiên, trên đường có một đứa bé tầm tuổi với Rắn Nhỏ bị ngã xuống đất, khóc toáng lên, sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã của người đàn ông, áng chừng là cha của đứa bé, thanh âm mềm mại dỗ dành, ôm em vào lòng, bàn tay to lớn không ngừng lau khô nước mắt trên gương mặt nhỏ.

Đứa bé vẫn bướng bỉnh khóc, người cha vẫn không ngừng dỗ dành ôn nhu.

Rắn Nhỏ bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, lại quay sang nhìn Quảng Đức Tinh Quân đang đứng bên cạnh. Đôi con ngươi sâu thăm thẳm, chiếc mũi cao hếch lên trời, mày kiếm cao vút, đem so sánh với cha của đứa bé thì anh tuấn hơn rất nhiều.

>Rắn Nhỏ đem hồ lô ngào đường giữ chặt trong tay một đường quăng đi, nhào vào lòng của Quảng Đức Tinh Quân, phấn khích la lớn: “Cha” “Cha” “Cha”.

-_-||||

Sự việc này liên quan đến luân thường của trời đất, tuy rằng Quảng Đức Tinh Quân một thân phóng khoáng không kiêng kỵ gì, nhưng xưng hô như thế này có phần không phải.

Rất nhanh nói rõ với Rắn Nhỏ: “Ta không phải cha em.”

Rắn Nhỏ không tin trừng mắt nhìn người đối diện: “Anh chính là cha tôi.”

“Không phải, ta không phải.” Quảng Đức Tinh Quân nhấn mạnh nhiều lần.

“Vậy ai là cha tôi?”

“Cha em…” Quảng Đức Tinh Quân do dự chốc lát rồi buông lời, “... đã chết.”

“Tại sao chết?” Rắn Nhỏ hỏi thẳng vấn đề.

Nhìn y còn nhỏ đã hiểu chuyện, không biết tại sao, các vì sao trên trời giờ khắc này đột nhiên tắt lịm, trong đáy lòng chợt nảy lên một cảm xúc chỉ nhân loại mới có, vừa ôn nhu, vừa day dứt, hình như người ta gọi đó là 'không đành lòng'.

“Cha em qua đời. Nhưng em còn có ta, ta sẽ lo cho em. Em có thể gọi thẳng tên ta. Ta là Thanh.” Quảng Đức Tinh Quân nhẹ nhàng lên tiếng.

“Vậy còn tên tôi?” Rắn Nhỏ ngay lập tức chuyển sự chú ý.

“Tên em?” Quảng Đức Tinh Quân suy nghĩ hồi lâu rồi đưa ra một cái tên. “Xá Nhi. Tên của em là Xá Nhi.”




----------------------




1. Đào hoa phiếm thủy: Hoa đào trôi theo dòng nước, chỉ những người có tâm hồn lãng mạn, đường tình lao đao lận đận, hoặc những người có cuộc sống buông thả, phong trần. (Theo sách Tử vi Đông phương). Xem thêm ở đây.

2. Tò he: trò chơi dân gian Trung Quốc, cũng phổ biến ở Việt Nam. Người bán dùng bột nặn thành hình các con vật, nhân vật với nhiều màu sắc rực rỡ, đáng yêu. Đây là hình minh họa.

3. Cửu liên hoàn: một món đồ chơi dân gian của Trung Quốc, dùng kim loại làm thành 9 cái vòng, đem vòng tròn đặt trên tấm biển hoặc trên giá, xâu mấy vòng lại. Lúc chơi thì làm các động tác theo một trình tự có thể làm 9 cái vòng tròn tách ra hoặc hợp lại (hình ảnh). Các bước lắp ra, ghép vào được hướng dẫn cụ thể tại đây.


5 nhận xét :

Nặc danh nói...

Cảm ơn bạn đã thực hiện một truyện hay như này. Em rắn dễ thương quá ;_;, mình rất thích em í. Cũng rất muốn biết câu chuyện của đôi này cuói cùng ra sao nữa x'D

*gửi ♥*

An Khuyên nói...

Hí hí, truyện mang tiếng là đoản văn mà còn dài lắm bạn ạ ^^. Bạn đang lê lết từng chút một đây :D Sẽ sớm làm nhanh nhanh để bạn theo dõi chuyện tình của "ảnh" và "ẻm" *xách giỏ ra hứng ♥*


xD~

Nặc danh nói...

mong chờ ra chương mới a~~~

Nặc danh nói...

cho minh 1 ve doi doc truyen nha cute wo ^^~

Nặc danh nói...

mong chờ tới thời khắc em ấy bị "ăn" ah~~ XD
lần đầu tiên ta thấy đoản văn mà không "đoản" tí nào :L

Đăng nhận xét